Author: Liên Nguyệt Thương
Translator: QT ca ca
Editor: Chiaki
Beta-reader: Chiaki, Joongah Jung
Character: YunJae
Categories: Cố trang, huyền huyễn, bá đạo công nhược thụ, ngược luyến tàn tâm, H, HE
“Hi Triệt đại nhân!”
“Ân? Tại Trung.” Quả nhiên là đã quay lại rồi, khí tức của Tại Trung càng ngày càng nhạt đi, hôm qua còn tưởng là ảo giác của bản thân nữa.
“Xin ngươi giao vật này cho điện hạ.”
“Đây là cái gì, a, là lễ vật sao?”
… …
“A, biết rồi, ta sẽ giao.”
“Ân.”
“Đúng rồi, Tại Trung, sau này cứ trực tiếp gọi Hi Triệt đi, kèm theo từ đại nhân, nghe kỳ lắm!”
“Ân… Hảo.” Sau này, là sau này của bao lâu…
“Vật này giao cho Vương sao… A, Vương vẫn nói mấy lời trái với lòng mình, hai ngươi rõ ràng nhìn trông đã biến hảo rồi.” Nhận lấy thứ đồ mà Tại Trung đưa cho mình, Hi Triệt định đi làm xong việc của mình trước, lễ vật này, hẳn là không phải gấp đâu.
… …
Ngồi xuống nơi bản thân ngẫu nhiên phát hiện ra, nhìn quanh một lần, đều là những bông hoa kim sắc đầy lóa mắt, mặc dù không có vẻ rực rỡ giống như đôi mắt của Duẫn Hạo, thế nhưng vẫn lấp lánh như xưa.
Vòng tay ôm lấy mình rồi lấy đầu kê lên đùi, nhỏ giọng thì thầm, “Duẫn Hạo… ngươi sẽ đến chứ?”
… …
Bóng đêm chậm rãi bao trùm khắp chân trời, Hi Triệt giãn người một chút, thỏa mãn nhìn dược vật hoàn thiện một cách hoàn mỹ mà bản thân mới tinh luyện.
“Đúng rồi, thứ đồ Tại Trung giao cho ta sáng nay vẫn chưa đưa cho Vương, thiếu chút nữa là quên mất rồi.”
Đi đến ngoài gian phòng của Duẫn Hạo, làm động tác hành lễ, sau đó đưa một cái hộp tinh xảo ra trước mặt Duẫn Hạo, “Vương, đây là thứ mà Tại Trung bảo ta đưa cho ngươi, ngươi khẳng định không muốn nhìn sao?”
Nguyên ngày hôm nay Duẫn Hạo cũng chưa từng rời khỏi gian phòng, càng không để ý đến bất kì người nào bắt chuyện với bản thân, im lặng đến có chút khó tin.
“Tại Trung…”
Chậm rãi mở mắt, Hi Triệt ở bên cạnh cảm thấy có chút buồn cười thầm trong lòng, Vương a, có lẽ chỉ có Tại Trung mới có thể khiến ngươi có động tĩnh nhỉ.
Mở hộp, phát hiện bên trong có một tờ giấy.
… …
“Kim Hi Triệt, Tại Trung đưa thứ này cho ngươi vào lúc nào!”
Sao trông phẫn nộ vậy, trên đó viết cái gì? “Vào buổi sáng.”
Ánh đỏ lóe lên vẻ khát máu ngập tràn trong đôi mắt, nắm chặt lấy thứ trong tay, sau đó giống như điên mà chạy ra ngoài.
Hi Triệt bước tới cửa, nhặt lên tờ giấy mà Duẫn Hạo lỡ thả ra giữa lúc vội vàng, sau khi đọc xong chữ trên đó, cả người liền ngồi bệt trên mặt đất trong ngơ ngác, khóe mắt rơi xuống những giọt nước thật to, “Tại Trung… Xin lỗi…”
Đây là chuyện mà Hi Triệt vĩnh viễn không cách nào tha thứ cho bản thân.
… …
Duẫn Hạo:
Để ta gọi ngươi như vậy nhé.
Ta không muốn rời khỏi ngươi, cho ta thêm một cơ hội nữa được không? Đừng đuổi ta đi…
Ta sẽ chờ ngươi ở nơi có một biển hoa kim sắc, thẳng đến khi bầu trời bị nhuốm tia hắc ám cuối cùng mới thôi. Nếu như đợi đến lúc đó mà ngươi vẫn chưa xuất hiện, ta sẽ tự động rời đi, ta sẽ không trở thành kẻ gây phiền phức của ngươi.
Duẫn Hạo, ngươi… sẽ đến chứ…
Tại Trung
… …
Lời Tại Trung nói, ý là muốn lưu ở bên người ta sao? Chẳng lẽ những gì mà ta hiểu lúc đó đều sai!
Tại Trung, đừng đi! Chờ ta!!
_________________
Sao ta muốn lật bàn ghê… =x=
Ai đưa cái bàn cho ta coi :(((((((((((
Hai đứa này ngốc quá đi à :(((((((((((((((
Hai đứa ngốc Cộng thêm 1 tên lơ đãng…haizzz
Bàn nè, ss lật với em, tức chết tui mà
Em tức lắm luôn á :(((((
Tức đến nỗi không thèm dùng vũ lực mà dùng… mồm luôn :(((((((
Trời~tự ngược a~
Nói cách khác là tự kỉ hoặc siêu cấp M na~
Lần này là lỗi của bạn Triệt !!!!! *lật bàn*
Mẹ nó tự ngược nhau đã đời rồi, sắp tốt đẹp lại rồi lại bị cái tính đãng trí của Triệt ca phá hỏng *sỉ vả*
Chương sau Duẫn Tại mà ko gặp nhau ta sẽ hận Triệt suốt đời~~ TTTcTTT
Cũng tại Triệt tưởng thứ đó không quan trọng mà TToTT
Triệt ân hận lắm luôn ấy TTvTT~
Haizzzzzzzzz. Cuối cùng cũng thấy 2 người sắp đoàn tụ a. Hạo ca à a không muốn mất Tại Tại thì chạy nhanh nhanh 1 tý a. Haizzzzzz ta thật chả biết nói nói cái gì về 2 bợn chể nhà ta nữa. Hạo ca thật ngốc quá mà Tại Tại cũng vẫn thật nhược. Mong sao không có thêm hiểu lầm nhầm lẫn gì nữa để cho 2 đứa về với nhau không chắc ta chết mất. Hạo ca Bá đạo của lòng ta đã biến mất và h chuẩn bị xem kiếp thê nô của a rồi. Haizzzzzzzzzz. Ta thích Hạo ca Bá đạo cơ. Ta muốn đập bàn quá.
Nàng cứ bình tĩnh, qua hết sóng gió là cái tính bá đạo ấy sẽ quay lại ngay thôi =]]]]]]]~
cái này có nước đập nát cái bàn chứ lật thì nhằm nhò gì ?
hình như chị tác giả muốn thử sức chịu đựng của rds thì phải TTvTT
thế thì chưa chắc anh hạo chạy đến đã gặp được tại tại, thôi cho e nó đi xa xa chút đi, để anh hạo đừng kiếm được, khi nào ổng tự tin với tình cảm của mình đến mức ko còn bất kỳ nghi ngờ nào thì tính chứ khổ e tại của tui quá *oa…oa*
Ta sợ đau lắm nên không đập đâu >_____<
Truyện này sắp hoàn rồi nên sẽ không có vụ không tìm ra Tại Tại đâu nàng, huống chi nó còn là HE :3
SS đảm bảo là Hạo ca tới muộn, như vậy thì mới có ngược mà đọc chứ :)
Cơ mà nó cứ vòng vèo như ri thì………..
Hehe, ss đi đọc tiếp đây, kể ra đọc như ri cũng thú vị thật đấy. Hay là chờ cho end rùi đọc một thể nhỉ? :))))))))))))))))))
Đoán sai rồi =]]]]]]]]]]]]
Nếu không tới kịp thì đảm bảo thế nào cũng phải kéo dài thêm mười mấy chap nữa mới xong =]]]]]]] Không có vụ đó đâu =]]]]]]]]]]]]]]]
Ss mà chờ end là em bo xì ss luôn đó >_____<
Đập bàn!!!!!!!!! Sao lại vô lí như vậy chứ!!!! Lẽ ra của Tại đưa thì bố Triệt phải biết là nó quan trọng chứ, sao lại nghĩ là ko quan trọng được!!! Rõ là vô duyên!!!!!!!
Thì tại ảnh thấy Hạo và Tại quay về bên nhau rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa đâu, thế nên mới nghĩ tối đưa cũng chả sao cả thôi mà @@